user image

prey is a complex entity molded by amplified inner emotions, the clash of logic, romantic literature, rock music, design, art, literary studies, and profound empathy.

for her, writing is both like consuming and expelling. she feeds on knowledge and observations about the world, and writes to pour her guts out.

bookmarks:
listography IMPORTANT NOTICES
NEWS
TERMS
GIVE MEMORIES
CONTACT

tuần trước tôi viết về cái tình trạng toàn bại ở cả thể chất lẫn tinh thần. trong cái thảm cảnh đó thì chắc chắn là có muốn cũng không gượng dậy được. tôi chưa bao giờ thấy mình kiệt sức như vậy. tất cả các lớp vỏ sống đều trở thành cũi lồng, và chúng quá nặng, tôi tháo mãi mà chẳng tìm ra nổi cách đào thoát. mỗi ngày mở mắt tỉnh dậy đều là một sự tra tấn. tôi không muốn bước chân ra ngoài thế giới. tôi muốn nằm yên một chỗ trên 48 tiếng, hoặc hết cả tuần. nhưng con người trong các mối quan hệ xã hội không bao giờ ở một mình quá vài tiếng. nên tôi tiếp tục làm những gì cần phải làm, vẫn trong cái tình trạng như bị hành xác đó. sau một tuần ngập tràn các quyết định chỉ mang tính vá víu, tôi gọi là tạm thời giải quyết được cái tình trạng thê thảm đó của bản thân đi. giờ tôi thấy gì? một buổi trưa nghĩ về các lựa chọn bữa ăn, tôi chợt nghĩ. đói. đói là cái cảm giác tàn dư của tuần này. hai tuần trước tôi đã không bỏ mạng, tuyệt. nhưng nó để lại một cơn đói khủng khiếp, chịu áp lực bởi nỗ lực sống tiếp hiện tại đang quá xơ xác. phải thoát khỏi trạng thái này. phải ổn định lại. hoặc trốn được khỏi hiểm nguy. phải vùng vẫy, phải bứt ra được bằng mọi giá. tôi không thể dừng lại. tất cả các bánh răng chạy trong não tôi đều bảo rằng không có cách dừng lại. tất cả những kẻ ngoài kia đều đã gián tiếp không cho tôi dừng lại. hoàn cảnh hiện tại không đời nào cho phép tôi làm điều đó. nên tôi đã phải vật vã lết qua hơn một tuần dài không hôm nào thể chất không có vấn đề. éo le thay, tôi đói, nhưng tôi không muốn ăn. cảm giác như cái ngày sinh nhật đáng nguyền rủa mà tôi đã phải ăn thay vì được nhịn đói, phải cười trong khi lẽ ra mình nên được khóc. một ví dụ có thật và chuẩn xác về sự tra tấn lên cả thể xác lẫn tinh thần. khi suy sụp tôi không muốn ăn. tôi muốn chui vào một cái xó tối và tuyệt thực. nhưng như đã nói, cái phần nghiệt ngã của việc phải sống không cho tôi làm. tôi không được phép biến mất, tôi phải vận hành, tôi phải quay trở về với lốt cỗ máy. nhưng chừng này quyết liệt đòi hỏi một lượng nguyên liệu cực lớn, trong khi điều kiện thể chất và tinh thần trước đó còn bị tàn phá nặng nề. nên bằng tất cả oán hận và bất lực, tôi ăn. khi nào bộ não suy kiệt vì làm việc quá nhiều, nó truyền tới mệnh lệnh là ăn đi. khoảng 50% trí lực cứ đến lúc này lại bắt đầu điên cuồng cự cãi, rằng con người này đang muốn được yên thân và tự đày đọa. rằng tôi không biết thứ gì mới khiến mình ngon miệng và vui vẻ, đâu là thứ tống vào dạ dày mà đúng với hoàn cảnh hiện tại. nhưng tình trạng sụt pin lên tới báo động. thế là tôi lại nhượng bộ, tìm cái gì đó để ăn, và ăn bằng tất cả nỗi chán nản cùng tức giận. cái thứ cậu cần không phải nguyện vọng của thực tại. nhưng ngay cả khi ở chế độ tự lái, tôi vẫn phải ý thức được cơ thể mình cần gì. nó cần khóc, tôi khóc. nó cần nghỉ, tôi phải nghỉ. nó cần đập phá, tôi sẽ đập phá. nó cần ăn, tôi không muốn cũng phải ăn. chưa bao giờ tôi cứ hễ có sơ hở trong lịch trình là lại ăn. buổi sáng, giờ ăn trưa, giữa lúc tan làm và chuẩn bị đi học, sau giờ học, đêm. tôi luôn kiệt sức và não cứ kêu gào rảnh là hãy ăn, cho đến khi những lúc không đói nó cũng đưa ra mệnh lệnh tương tự.

việc ăn thực ra là để không tự tiêu hoá chính mình.

jul 4 2024 ∞
jul 5 2024 +