|
bookmarks:
|
main | ongoing | archive | private |
buổi chiều ngày sinh nhật năm hai mươi tư tuổi, tôi ngồi ở ga kafe với hiếu. cậu bảo - dù tôi chẳng nhớ cụ thể từng con chữ - rằng: “có cái giai đoạn bạn như trở thành một cái máy, khiến tôi phát sợ”. — “đoạn nào nhỉ?” — “đoạn bạn làm việc ở cộng, rồi cứ tan làm lại không đi tập thì đi học thạc sĩ. vận hành cái lịch trình dày cộp như một cái máy”. tôi thành thật trả lời là không phải bản thân không ý thức được điều này. tôi thật sự đã cảm thấy mình trở thành người máy được vài tháng rồi, nếu tính ngược lại từ mốc đó. tôi luôn coi cuộc đời là mảnh đất sản sinh ý nghĩa. cách sống chính là phương thức khai thác những ý nghĩa nói trên. nên không thể... nov 30 2024 ∞
dec 20 2024 + đoạn trũng đó trong tâm trí tôi khi đã qua giống một giấc mơ dài, có những lúc chậm rãi và đau đớn một cách sống động, nhưng đồng thời cũng như nhoè đi. chắc hẳn vì khi đau quá cảm giác của ta đâm ra tê liệt, ta ở trong hai trạng thái cực hạn và cực suy. tôi ghi nhớ rõ ràng nỗi giằng xé mình từng trải qua, rồi nó thuyên giảm trong mơ hồ qua từng ngày, đến mức tôi tự hỏi liệu mình thật sự có tiến triển. nhận thức về sự kỷ luật, thứ tự những việc cần làm, các cuộc hẹn, những giờ đồng hồ trôi qua kẽ tay bị bản năng sinh tồn lấn át. tôi kệ hết thảy để có thể sống sót. jul 5 2024 ∞
jul 5 2024 + một cơ chế chống chọi mà tôi tự sàng lọc ra gần đây là hành động trừu tượng hóa. khi bản thân bị bện xoắn vào quá nhiều mối quan hệ xã hội cùng những định nghĩa quá rõ ràng, tôi phải làm sao để trút ra cảm giác của mình mà không bị bại lộ. nên khía cạnh cảm xúc và liên tưởng ngày một cực đoan, trong khi sự thật dần dần bị lu mờ. thực tại ngày càng trở nên bất tín, nỗi hồ nghi với con người thêm sâu đậm qua thời gian. dần dần, cái vỏ của tôi là cái vỏ nhìn vào/đọc thấy cũng không hiểu gì. thật ra, chẳng trách được khi hình dung của tôi về thực tại và con người dần bị cô lập. tự tôi cô lập họ thành những nhân vật, biến các diễn biến đời sống thành cốt truyện. đây là... jul 5 2024 ∞
jul 5 2024 + thể chất thậm chí còn không thể hồi phục kịp. nó đầu hàng trước sự tàn phá này, những tiếng gào thét không cho phép của nó đã tắt ngấm, nó không thể theo thời gian tự nhiên mà tái tạo năng lượng nữa. chủ nhân của nó đã đầu hàng. “nhìn những vết thương này đi,” nó nói, “tôi không thể nhận thêm tổn thương mới nữa, những thứ này chưa lành” . nhưng nó cảnh báo van vỉ cũng vô dụng. tháp canh đã bị phá, thành trì đã bị kéo đổ, hiệp sĩ đã bị giết. cả cái pháo đài đó không một cơ quan nào còn lành lặn. nó thoi thóp trong tuyệt vọng trước vị minh chủ đang dần thành tượng đá. thịt da còn đàn hồi, thứ đá tảng sắp thành hình kia lại rỗng và giòn, dễ bị đập vỡ. cái quá trình đó thật nhanh làm sao, và cứ tăng tiến ..._“có nên bỏ lại một đứa khôn..._ . chúng nhìn nhau. đâu là thứ phả... jul 4 2024 ∞
jul 5 2024 + bằng việc luyện tập giọng văn nhật ký thành như viết tiểu thuyết, tôi như đang ở bước đầu tiên trong quá trình trở thành một người kể chuyện không đáng tin. thật ra đó không phải ý định tôi muốn làm. nhật ký cá nhân không hẳn là tiểu thuyết, tôi muốn hành văn bớt ngây ngô đi. nhưng thực hành đó cũng mang rủi ro gây ảnh hưởng tới tính xác thực. ưu tiên chuyện mình kể được hay thì tính xác thực sẽ trở nên mong manh. dường như đó là dấu mốc cho những tự sự của tôi bắt đầu được phủ lên dối trá. nó dấy lên một mối nghi ngại. không phải rằng công cuộc lưu trữ cuộc đời bằng nhật ký còn giữ được độ chính đáng tới b... jul 4 2024 ∞
jul 5 2024 + lúc N kể tôi câu chuyện, tôi nhớ bản thân mình lúc đó bật cười thành tiếng, ráo hoảnh. N bảo tôi vui phải chứ. nhưng kỳ thực thì đâu vui sướng gì chuyện này. tôi chỉ thất vọng và trống rỗng tới nực cười. nhưng cũng chẳng khó đoán, một con người cố gắng đến vậy vẫn trở nên thật tầm thường. chỉ biết nghĩ, tại sao họ lại có thể như vậy? tại sao phải tự chứng minh sự đớn hèn? còn chẳng mất công mình tác động mà tự họ đã lột trần bản chất. tôi đã luôn cố kỳ vọng và giữ thể hiện cho ai vậy? kẻ đó hóa ra trước giờ chưa từng tồn tại dù chỉ một chút sao? trong đầu tôi là vô vàn thắc mắc nhưng đồng thời cũng như vùng biển quạnh quẽ sau cơn bão đã bị thổi bay. jul 4 2024 ∞
jul 5 2024 + nỗi đau nóng rát trong lồng ngực, như thể trái tim đang ngậm cả một lò than hồng. tôi khom người, ngực hơi chúc xuống, với một hy vọng hão huyền là lồng ngực sẽ tự hun chảy ra một lỗ hổng, để ngọn lửa ồng ộc xối ra ngoài. nhưng chỉ có cơn đau đó tiếp tục khoét ngược vào từng vách ngăn, thảm thiết gọi tên một nỗi nhớ, cuồng nộ và bất kham. nên tôi chỉ có thể thở, hai mắt nóng rực, vừa đầu hàng vừa kháng cự, lặp đi lặp lại. từng nấy năm trời vẫn không thể quen được. từng nấy năm trời vẫn chẳng xót thương mà thiêu đốt tôi như thế. jul 4 2024 ∞
jul 5 2024 + |
nằm xuống mặt đất đen trong giấc mộng chết, tôi chẳng cảm nhận được gì ngoài hơi ấm của chính mình. quá trơ lạnh. tuyệt vọng, tôi lại bắt đầu hát, khan cả họng, cất lên những giai điệu thầm thì và van nài, nguyện cầu đất sẽ sống trở lại. nhưng bề mặt đó vẫn lạnh lẽo. nơi tôi nằm đã hoá thành nấm mồ rồi chăng? không, tôi vẫn cựa quậy và thở được. sóng biển vẫn trườn tới những đầu ngón chân, chúng rất có kiên nhẫn với tôi, đều đặn nhắc nhở rằng hãy đứng dậy và bước đi. nhưng tôi vẫn không nhúc nhích. trước đó vài bận tôi có thử ngồi dậy, đi loanh quanh bờ cát. có ngày kỷ lục của tôi là đi xa được tới mỏm đá, tưởng như sắp tới được ngọn hải đăng và tì... jul 5 2024 ∞
jul 5 2024 + cứ thế, từ cú ngã không gượng dậy nổi chuyển thành bò lết, rồi tập tễnh bước, rồi đi bộ trở lại một cách chậm chạp. tôi vẫn thấy thể chất và tinh thần của mình đang ở trong một trận ốm khó thuyên giảm. không, “trận ốm” là quá nhẹ. tình trạng như quay lại sau khi bị đả thương nặng nề, què quặt và đề kháng sụt giảm trầm trọng. hằng ngày vẫn có những khoảnh khắc tôi thà mình hãy ngã xuống một lần nữa và không bao giờ trở dậy. luôn luôn tuyệt vọng về khả năng hồi phục. đến mức tôi rủa xả chính mình, rủa xả các vết thương vẫn chưa chịu lành. jul 5 2024 ∞
jul 5 2024 + tuần trước tôi viết về cái tình trạng toàn bại ở cả thể chất lẫn tinh thần. trong cái thảm cảnh đó thì chắc chắn là có muốn cũng không gượng dậy được. tôi chưa bao giờ thấy mình kiệt sức như vậy. tất cả các lớp vỏ sống đều trở thành cũi lồng, và chúng quá nặng, tôi tháo mãi mà chẳng tìm ra nổi cách đào thoát. mỗi ngày mở mắt tỉnh dậy đều là một sự tra tấn. tôi không muốn bước chân ra ngoài thế giới. tôi muốn nằm yên một chỗ trên 48 tiếng, hoặc hết cả tuần. nhưng con người trong các mối quan hệ xã hội không bao giờ ở một mình quá vài tiếng. nên tôi tiếp tục làm những gì cần phải làm, vẫn trong cái tình trạng như bị hành xác đó. sau một tuần ngập tràn các quyết định c...__đói__ . đói là cái cảm giác tàn dư củ... jul 4 2024 ∞
jul 5 2024 + hôm nay tôi muốn bỏ bớt nhiều thứ. tôi không thể đón đợi hai ca khúc mới của the warning được, tâm trạng nặng trĩu không thích hợp cho nhạc rock phấn chấn ở thời điểm này. tôi bèn đi nghe vài ca khúc của good boy daisy, hai nàng sẽ có cách xoa dịu tôi thôi. trong giờ làm ca chiều khốn khổ, tôi đọc thêm về simone weil, hiểu hơn về sự nghiêm khắc của bà với chính mình và đó chính là lý do tôi bị thu hút một cách không tưởng bởi người phụ nữ đó. để có những bước nhảy vọt, dường như ta phải nghiệt ngã với chính mình. không ai làm điều đó tốt hơn chính bản thân ta. tầm này muốn biết cái vỏ của tôi hiện diện với những đối tượng nào, bối cảnh nào, nhìn cá... jul 4 2024 ∞
jul 5 2024 + những ký ức đó dù luôn mang ấn tượng đẹp đẽ đến mấy, kỳ thực, tôi không rõ mình đã quên đi bao nhiêu phần rồi. thật sự tôi chỉ nhớ rằng mình đã rất hạnh phúc. ban đầu hèn nhát không dám lần tìm về từng kỷ niệm, nhưng đến lúc mon men thử hồi tưởng thì lại thấy tâm trí như mảnh giấy đã bị chùi xóa lem nhem. mùi hương là thứ đã từng rất ghi nhớ cũng đã bị cuốn trôi. giọng nói thì lờ mờ nhớ được. dường như câu từ là những thứ giữ được lâu dài nhất, dù đôi chỗ cũng đã bị thất thoát, phải viết đè lên bằng suy đoán. phát hiện đó khiến tôi như muốn bùng nổ. đã từng cố tìm kiếm những đoạn nhật ký trên wordpress, không rõ có phải dưới tác độ... jul 4 2024 ∞
jul 5 2024 + cái ý định đó đã ở trong đầu tôi suốt một tuần vừa rồi. mọi hành động tôi làm đều có mặt nó. suy nghĩ đó đều đặn kéo giật tôi trở lại, thủ thỉ rằng đã đến lúc, rằng mày đã không thể chịu đựng được nữa rồi, mày cần phải giải thoát, chuyện đã tận, mày bị giày vò đủ lâu tức là đã không còn đường lui. không có sai trái, chỉ có những biên giới đã bị phá bỏ không thể sửa chữa. cuốc xe đó đã đi quá xa, tôi đang ngồi ở ghế sau, ngoái nhìn con đường đang chạy ở cửa kính sau ô tô, mỗi lúc một xa dần. tôi không biết mình đang đi đâu, nhưng khoảng cách càng xa, tâm trí càng gào thét rằng nếu không xuống nhanh thì tôi sẽ không tìm được đường về nữa. jul 4 2024 ∞
jul 5 2024 + |
buồng phổi - và hẳn là cả trái tim - bỗng hẫng hụt một khoảng toang hoác. như thể hiện tại đã bị rút cạn và quá khứ tràn vào. hai tay bị treo lên, lồng ngực bị mổ ra, chúng bắt đôi mắt phải nhìn và bộ não không được ngừng nhớ. tôi cho phép ký ức ngấu nghiến nhai nuốt mình. quá trình đó luôn để lại trong tâm trí cảnh tượng bản thân phơi thây giữa một bãi đất hoang, rách nát và trần trụi sau hàng tiếng trời bị thú dữ rỉa thịt. ký ức có thể từ tốn bóp nghẹt lấy như một con trăn oai dũng, cũng có thể điên loạn xé xác chủ nhân của nó như một bầy chó săn. việc tôi lựa chọn tiến vào vùng đất đó đã hàm chứa hành động chấp nhận: để cho ký ức cắn xé mình và việc duy nhất tôi có... jul 5 2024 ∞
jul 5 2024 + như thể có bàn tay thò xuống đáy dạ dày và vặn toàn bộ lòng ruột lên. toàn bộ bữa trưa và chỗ thuốc tôi uống ồng ộc thoát ra ngoài. bữa ăn chỉ vừa mới kết thúc cách đó chưa tới mười phút. tôi ngồi trong nhà vệ sinh, với những cơn buồn nôn vẫn không thôi trào dâng nơi đáy họng, thẫn thờ và ngán ngẩm. tháng trước tôi viết một phần nhật ký quá dài về chuyện mình không muốn ăn nhưng đói và kiệt sức khủng khiếp, buộc phải tống thứ gì đó - bất cứ thứ gì mang lại cảm giác giống như sống - vào dạ dày để có thể tiếp tục vận hành. thức ăn càng ngày càng giống giun bò trong bụng. sự liên tưởng này ngày một thêm rùng rợn hơn vào cái tuần cuối cùng đi làm mà đổ bệnh. ngày nào tôi cũng tỉnh giấc trong trạng ... jul 5 2024 ∞
jul 5 2024 + mọi hứng thú đều phải gác lại. vì các biểu hiện tiêu cực đã bắt đầu rò rỉ. trước bất cứ ai, dù chỉ trong thầm lặng, tôi đều chảy ra nỗi bức bối sầu muộn tiềm ẩn nguy cơ ngấm vào người nghe. nên các liên hệ đều bị gác qua tháng tư. hoặc lâu hơn, nếu tôi vẫn còn là một cỗ máy ráo dầu và đầy gỉ sét. mọi cái chạm của tôi đều bằng mười đầu ngón tay dớp dính kim loại đã bị oxi ăn mòn. tay vươn ra nhưng ngừng lại vì không thể chạm vào ai, tôi quay về ôm lấy chính mình. rồi bấu vào thịt da, cào bớt cái lớp vỏ vàng đồng lợn cợn sần sùi như cát. chẳng ích gì, chỉ càng khiến mớ gỉ sét dễ đi xuống dưới biểu bì. tôi đã mắc kẹt trong sự đình trệ của tâm trí. jul 5 2024 ∞
jul 5 2024 + tôi bắt đầu ghi về chuỗi ngày sống ở "vùng trũng" vào nhật ký. đó là cách tôi chấp nhận con người sinh ra từ nghịch cảnh mà mình vốn luôn khinh miệt. những cuối tuần đó tôi bám rịt lấy người bạn thân duy nhất mà mình có thể đối diện bằng hình hài thực sự. tôi trốn khỏi mọi kẻ mà trước họ mình chỉ xuất hiện như một thứ vỏ bọc. tôi không còn để ý việc ăn uống. tôi ăn để giải khuây nhiều hơn là vì đói. tôi nghỉ tập gym cho tới hết tháng ba. tôi không còn về nhà ngủ trưa trong ngày đi làm. tôi mua cà phê ở cửa hàng hoặc tự pha với rất nhiều sữa đặc và đường. tôi vẫn không tiết kiệm. tôi gò mình vào một cái khung cứng ngắc để tự vệ, một lịch t... jul 4 2024 ∞
jul 5 2024 + (mạch suy nghĩ tuôn ra đọc thì dài. nhưng ngắn gọn lại cũng chỉ là giai đoạn tôi nhận ra mình đang bắt đầu trở thành một cái máy). khi đối diện với phó phòng bày tỏ sự thất vọng về cách hành xử của tôi, tự tôi cảm thấy rõ rằng lời xin lỗi của mình không phải vì tôi đã làm tổn thương cảm xúc người khác, hoặc ít nhất, nó không cho tôi cảm giác như tôi nghĩ. tôi xin lỗi vì bản thân mình. tôi muốn có một cơ hội thứ hai để “sửa chữa” cái chướng ngại tâm lý trong mình. không phải tôi không hề muốn giúp đỡ mọi người. nhưng hai mục đích đó tách ra, đứng song song với nhau, và cái sự “vì người” nó mờ nhạt tới mức hiển nhiên. như thể tôi đã luôn sòng ... jul 4 2024 ∞
jul 5 2024 + tôi cố gắng liên hệ lại với cảm giác từng xảy ra, khi tôi bước vào một căn phòng, nhìn thấy một gương mặt, và trái tim tức khắc đập mạnh, không dừng được. hiện tại chẳng có thứ gì như thế cả. tôi mờ hồ nhận thức mình sẽ còn ở trong tình trạng này rất lâu. có thể kéo dài bằng năm. mỗi khi tôi nghe một bản nhạc cụ thể, vô tình bắt gặp cái tên hoặc một phân cảnh trong một bộ phim cụ thể, hô hấp như bị chặn đứng, chẳng thể thở nổi. nỗi buồn thay thế cho không khí, len qua vòm họng, như giày vò, van nài tôi hãy khóc. những khoảnh khắc đó diễn ra rất chớp nhoáng, cảm tính nhưng cũng rất đúng logic. bởi lẽ tiềm thức cậu đã lập trình sẵn loại phản ứng đó.... jul 4 2024 ∞
jul 4 2024 + |