|
bookmarks:
|
main | ongoing | archive | private |
tôi bắt đầu ghi về chuỗi ngày sống ở "vùng trũng" vào nhật ký. đó là cách tôi chấp nhận con người sinh ra từ nghịch cảnh mà mình vốn luôn khinh miệt. những cuối tuần đó tôi bám rịt lấy người bạn thân duy nhất mà mình có thể đối diện bằng hình hài thực sự. tôi trốn khỏi mọi kẻ mà trước họ mình chỉ xuất hiện như một thứ vỏ bọc. tôi không còn để ý việc ăn uống. tôi ăn để giải khuây nhiều hơn là vì đói. tôi nghỉ tập gym cho tới hết tháng ba. tôi không còn về nhà ngủ trưa trong ngày đi làm. tôi mua cà phê ở cửa hàng hoặc tự pha với rất nhiều sữa đặc và đường. tôi vẫn không tiết kiệm.
tôi gò mình vào một cái khung cứng ngắc để tự vệ, một lịch trình chặt chẽ khó thoát khỏi, mưu cầu kiểm soát tất cả cảm xúc bằng lý trí.
rồi tôi luận ra cái hình ảnh của mình trong thời kỳ đó. tôi vẫn đang sống như một nàng chó hoang giữa lòng đô thị. và những ám ảnh đó chưa từng rời đi.
trong công cuộc lánh mặt hầu hết những người có mặt trong cuộc sống của mình, tôi thấm thía sự vô cảm của con người, đồng thời đầu hàng và chấp nhận tình trạng đã bị thương quá nặng. tôi chấp nhận trạng thái dễ đổ vỡ và không gượng dậy nổi này. chỉ là tôi đã lớn và chọn không kêu cứu. tôi không thể trách cứ hay tìm viện trợ cho một lỗi lầm hoàn toàn thuộc về trách nhiệm của mình. tự làm tự chịu. nên tôi giữ chặt lấy vết lở loét đó và chọn phương án biến mất. nếu không trừng phạt bản thân đủ trước khi vượt qua được, tôi sẽ tự kết tội bản thân là kẻ hèn hạ.
nhưng có hai thứ mà tôi cũng tự nghiệm ra. một là tôi hiểu ra: ngay cả dưới hình thức có kiểm soát nhất thì tôi vẫn bị sang chấn nặng nề. cái vết thương thấu xương đó chưa bao giờ lành. nó vẫn âm thầm lở loét dưới mớ băng gạc tôi dán chồng chất lên mỗi ngày. và chỉ cần được tấn công đúng cách là tôi sẽ hoàn toàn gục ngã.
hai, nhưng đồng thời cơn đau chí mạng chí tử này cũng có ý nghĩa nhất định nào đó. đã phải ba tháng trời tôi băn khoăn về tình trạng vô cảm của mình (liên hệ với 240218 - now you're a character). dường như khi tiến hóa người ta sẽ ở trong cái trạng thái lái tự động đó, biểu lộ như không biểu lộ, tất yếu trở thành một cỗ máy. tôi có sợ không? sợ chứ. nhưng không chân thật bằng cơn khốn cùng lúc này. dẫu vậy, nó vẫn cho tôi cảm giác thật sự sống. trong nỗi trầm uất xé ruột xé gan, lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi thấy mình thật sự hô hấp, thật sự biểu cảm, thật sự hành động như một con người. nên song song với gánh nặng muốn đè bẹp đó là thảnh thơi đến lạ trong lòng, dẫu cho nhiều đêm dài cứ về nhà lại khóc, không gượng dậy được, dẹp bỏ mọi lịch trình, trở thành kẻ không nỗ lực như bản thân luôn cảnh báo và rủa xả.