|
bookmarks:
|
main | ongoing | archive | private |
như thể có bàn tay thò xuống đáy dạ dày và vặn toàn bộ lòng ruột lên. toàn bộ bữa trưa và chỗ thuốc tôi uống ồng ộc thoát ra ngoài.
bữa ăn chỉ vừa mới kết thúc cách đó chưa tới mười phút.
tôi ngồi trong nhà vệ sinh, với những cơn buồn nôn vẫn không thôi trào dâng nơi đáy họng, thẫn thờ và ngán ngẩm. tháng trước tôi viết một phần nhật ký quá dài về chuyện mình không muốn ăn nhưng đói và kiệt sức khủng khiếp, buộc phải tống thứ gì đó - bất cứ thứ gì mang lại cảm giác giống như sống - vào dạ dày để có thể tiếp tục vận hành. thức ăn càng ngày càng giống giun bò trong bụng. sự liên tưởng này ngày một thêm rùng rợn hơn vào cái tuần cuối cùng đi làm mà đổ bệnh. ngày nào tôi cũng tỉnh giấc trong trạng thái chết lâm sàng - mà dễ hiểu là một cơn sốt và một cái họng viêm - không muốn ăn nhưng sẵn sàng nuốt bất cứ thứ gì sẵn có trong tủ lạnh để có thể dậy làm việc, dẫu có là bắt đầu vào buổi chiều đi chăng nữa. tôi luôn tròng trành giữa trạng thái muốn làm cho tới trách nhiệm không thuộc về mình, hoặc quẳng hết đi cho rảnh thân.
và kết quả của tất cả những giằng xé trong đầu tôi từ tuần này, tuần trước, tháng trước, ngày một biểu lộ nghiêm trọng. cơ thể tôi nảy sinh những đòi hỏi không lành mạnh. ngoại trừ các lựa chọn sống mang tính quyết định, tôi lại không có nhiều nhận thức trong những quyết định sinh tồn thường nhật. và tôi chỉ đang sống sang ngày kế tiếp để xem mình có thể chịu đựng tới mức nào. tôi nghi ngờ tất cả những huyễn hoặc quái đản về chuyện đói, chuyện ăn, về thứ dầu hỏa hay giòi bọ tôi nuốt vào chỉ để chúng bóp cổ tôi mà trào ngược ra ngoài… sẽ khó mà kết thúc sớm.