nỗi đau nóng rát trong lồng ngực, như thể trái tim đang ngậm cả một lò than hồng. tôi khom người, ngực hơi chúc xuống, với một hy vọng hão huyền là lồng ngực sẽ tự hun chảy ra một lỗ hổng, để ngọn lửa ồng ộc xối ra ngoài. nhưng chỉ có cơn đau đó tiếp tục khoét ngược vào từng vách ngăn, thảm thiết gọi tên một nỗi nhớ, cuồng nộ và bất kham. nên tôi chỉ có thể thở, hai mắt nóng rực, vừa đầu hàng vừa kháng cự, lặp đi lặp lại. từng nấy năm trời vẫn không thể quen được. từng nấy năm trời vẫn chẳng xót thương mà thiêu đốt tôi như thế.