tới năm nay, tôi cảm thấy bộ nhớ của mình đã bị dọn dẹp đủ nhiều. như một nhãn dán đã bị tróc lở, nhìn vào không còn luận nổi tên món hàng, nỗi nhớ trong tôi ngày một thêm xa lạ. tháng giêng tôi đi bộ bên bờ biển mùa xuân, quay đầu lại rồi ngồi thụp xuống, nhìn trân trân vào những vết giày đang dần bị sóng rửa trôi trên bờ cát. đó là người. đó cũng là tôi. ta dần mất dạng khỏi tiềm thức của nhau. tôi chứng kiến bản thân yếu ớt nhìn người bị xói mòn mà chẳng thể làm gì. tự tôi cũng thấy người đã mất dần giá trị trên con đường thành nhân đầy đau đớn này. bài học người để lại tôi đã học đủ. nhưng trong tâm trí vẫn còn đâu đó nỗi cố chấp hiển nhiên. tôi đứng dậy, quay trở lại vị trí mình vừa bước qua, ấn sâu vào vết giày mịt mờ đó cho rõ trở lại. vào cuối ngày điều đó cũng chẳng ích gì. tôi biết.