|
bookmarks:
|
main | ongoing | archive | private |
bằng việc luyện tập giọng văn nhật ký thành như viết tiểu thuyết, tôi như đang ở bước đầu tiên trong quá trình trở thành một người kể chuyện không đáng tin.
thật ra đó không phải ý định tôi muốn làm. nhật ký cá nhân không hẳn là tiểu thuyết, tôi muốn hành văn bớt ngây ngô đi. nhưng thực hành đó cũng mang rủi ro gây ảnh hưởng tới tính xác thực. ưu tiên chuyện mình kể được hay thì tính xác thực sẽ trở nên mong manh. dường như đó là dấu mốc cho những tự sự của tôi bắt đầu được phủ lên dối trá.
nó dấy lên một mối nghi ngại. không phải rằng công cuộc lưu trữ cuộc đời bằng nhật ký còn giữ được độ chính đáng tới bao nhiêu. nó sẽ chẳng còn quan trọng nếu tôi không quá quan tâm về người đọc, hay là số phần trăm trung thực được đọc. chỉ là lưu trữ cuộc đời cậu với những lỗ hổng và sai số ngày một lớn, khả năng con người thật về sau bị tiêu biến ngày càng cao.
lần đầu tiên công cuộc hư cấu hóa này khiến tôi thấy sợ.
nó cho tôi một hình dung về kết cục: viết ra một câu chuyện dối lừa cuối cùng để rồi bản thể chính vĩnh viễn chết trong lãng quên. con người thật đã không được ghi nhớ.
("còn nếu có đủ bản lĩnh thì viết tự sự bán hư cấu cho hẳn hoi xem nào", phần còn lại trong tôi bảo thế.)