(mạch suy nghĩ tuôn ra đọc thì dài. nhưng ngắn gọn lại cũng chỉ là giai đoạn tôi nhận ra mình đang bắt đầu trở thành một cái máy).
khi đối diện với phó phòng bày tỏ sự thất vọng về cách hành xử của tôi, tự tôi cảm thấy rõ rằng lời xin lỗi của mình không phải vì tôi đã làm tổn thương cảm xúc người khác, hoặc ít nhất, nó không cho tôi cảm giác như tôi nghĩ. tôi xin lỗi vì bản thân mình. tôi muốn có một cơ hội thứ hai để “sửa chữa” cái chướng ngại tâm lý trong mình. không phải tôi không hề muốn giúp đỡ mọi người. nhưng hai mục đích đó tách ra, đứng song song với nhau, và cái sự “vì người” nó mờ nhạt tới mức hiển nhiên. như thể tôi đã luôn sòng phẳng cũng như muốn “giúp đỡ” con người như một loại hành động được lập trình hiển nhiên trong tâm thức. nhưng nếu không được sửa chữa, không quan trọng việc người ta có thể bị thiệt hại ra sao, tôi chỉ quan tâm mình sẽ bị thiệt hại thế nào. không phải là về công việc mà là về những bánh răng đang hỏng hóc trong tâm trí. chúng sẽ không buông tha tôi khi tôi chưa thể sửa chữa thứ sang chấn quái gở đó, và tôi cũng không đời nào đầu hàng. nên tôi xin lỗi, và bày tỏ, ngôn từ chẳng sáo rỗng nhưng tôi vẫn rợn người vì sự vô cảm của chính mình. hóa ra kẻ từng hết mực lo lắng cho người khác, bồn chồn trước suy nghĩ của người khác về mình, lại có thể bình thản chẳng cần tự vấn lương tâm. xét trên những mối quan hệ xã hội, rõ ràng lối nhận thức này rất trâng tráo. nhưng ở trên cũng đã nói rồi, tôi chẳng còn bận tâm người ta nghĩ về mình như đứa trâng tráo hay ngay thẳng. tôi chỉ quan tâm tôi biết gì về bản thân và không tin lời bất kỳ ai. không gì bằng tự mình hiểu mình và nó đến cái mức tôi không cảm thấy bị đe dọa bởi những ấn tượng từ người khác, dẫu chúng có đúng đắn hay sai lệch. tôi chỉ bắt đầu kinh hoàng khi nhận ra những hạn chế trong nhận thức về chính mình. và thường việc giải quyết những điều đó không liên quan tới việc tác động đến người khác, ngoại trừ chính bản thân. “thật kinh khủng, prey à. mày đã từng là ánh dương khiến cho tất cả mọi người cảm thấy ấm áp”. phải, đó từng là tôi mà, sao tôi lại phải tiến hóa tới mức này. tôi không lựa chọn sự đào thải cảm xúc, nhưng cảm xúc đang nhòe đi, chỉ còn những tôn chỉ cá nhân bị bôi đậm đến hằn vết trên trang giấy. xung quanh tôi chỉ còn là một thế giới như sân khấu kịch mà mình đã từ chối tham gia. tôi đứng ở khán đài và nhìn tất cả mọi người, dẫu có tương tác với tôi, như những hình nhân.