|
bookmarks:
|
main | ongoing | archive | private |
hôm nay tôi muốn bỏ bớt nhiều thứ.
tôi không thể đón đợi hai ca khúc mới của the warning được, tâm trạng nặng trĩu không thích hợp cho nhạc rock phấn chấn ở thời điểm này. tôi bèn đi nghe vài ca khúc của good boy daisy, hai nàng sẽ có cách xoa dịu tôi thôi.
trong giờ làm ca chiều khốn khổ, tôi đọc thêm về simone weil, hiểu hơn về sự nghiêm khắc của bà với chính mình và đó chính là lý do tôi bị thu hút một cách không tưởng bởi người phụ nữ đó. để có những bước nhảy vọt, dường như ta phải nghiệt ngã với chính mình. không ai làm điều đó tốt hơn chính bản thân ta.
tầm này muốn biết cái vỏ của tôi hiện diện với những đối tượng nào, bối cảnh nào, nhìn cách tôi biến mất là biết. nếu tôi cảm thấy đang có một áp lực nội tâm đe dọa cái vỏ bị vỡ, tôi sẽ lẩn trốn khỏi những người đã mặc định tôi “là” cái mặt nạ đó. với một số ít tôi đối đãi mà không đeo thêm cái vỏ nào sẽ thấy tôi tan vỡ khốc liệt. số còn lại tuyệt nhiên không được phép.
vào giai đoạn thảm khốc đó, lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy mình có thể bị đè bẹp dưới áp lực. một tối tôi trở về nhà, hai má nước mắt ròng ròng, thả ba lô vào góc phòng, cởi áo khoác, rồi tới áo thun, gần như là điên cuồng xé bỏ mọi lớp vảy rắn xã hội. làm rơi chiếc kính, tôi loạng choạng quỳ gối khom lưng xuống nhặt. rồi cả người chẳng thể gượng dậy nổi nữa. tự nó đổ vào cạnh giường như một chiếc khung mất đi chân trụ. cơ thể bất động, tôi có thể cảm nhận rõ sự chết lặng đang chảy chậm trong từng mạch máu. tất cả những khẩu hiệu phải bước tiếp hằng ngày lịm dần. như cách tôi chìm xuống sàn nhà. rã nát như bức tượng cẩm thạch dưới chiếc máy nghiền. tôi cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết, rằng mình đã nát tan thành từng mảnh vụn.