như cái cách trời chuyển lạnh và những vết cắt trên cơ thể tôi sẽ nhói lên, vô số nỗi đau mà tôi những tưởng đã không còn có thể làm tổn thương mình cũng chỉ cần một mồi lửa để có thể kích ngòi và cơ thể tôi lại như sụp đổ. đương nhiên chẳng tới mức rút ruột rút gan khiến tôi chỉ muốn chết đi để chấm dứt thứ cảm giác khủng khiếp như lần đầu trải nghiệm chúng, nhưng cái cảm giác như là— tôi lại nứt toác ra, sức lực bị rút cạn, tôi không thể nhấc nổi một ngón tay mình— nỗi đau và thương tổn cứ ồng ộc dội về lồng ngực. những đau đớn cũ dồn vào cùng những nhức nhối mới— chúng sẽ chẳng bao giờ dừng lại, và chỉ cần một cú hích để chúng trào ra, xâu xé tôi. những lời nói như, thời gian sẽ chữa lành mọi thứ, vốn luôn nịnh tai đến nực cười. bởi thời gian chẳng làm gì ngoài biến những vết cắt thành sẹo, thứ sẽ nhói lên khi chuyển mùa để nhắc nhở tôi về sự tồn tại của chúng, còn nỗi đau thì chỉ như thuốc độc được dòng nước làm dịu đi và chẳng thể nào biến mất nổi. chỉ là, thời gian sẽ chữa lành cho ai, nhưng ắt không phải cho tôi.

oct 19 2025 ∞
oct 19 2025 +