nay ngồi nch với bna, ng.m. và bà nhật kiểu hở van mồm vãi, đúng kiểu tỉ năm mới gặp nó thế. nhưng đằng nào thì, cuộc trò chuyện hôm nay đã nhắc tới một thứ đấy là cái xu hướng tự hoại cảm xúc của tôi. làm nhớ tới mới gần tháng trước ng.m. khều để cô ấy rút tarot cho, thì cô ấy bảo bây giờ là lúc tôi lí trí nhất, dù bản thân tôi vốn luôn là người rất lí trí rồi nhưng giờ nó thống trị một cách tuyệt đối. thì ừ, chắc là tại cả năm nay tôi đã chọn giết chết toàn bộ cảm xúc của mình và thà chọn khổ sở với việc tê liệt còn hơn là thấy đau đớn vì bất cứ thứ gì liên quan tới cảm xúc.

cái thói quen xấu nhất của tôi trước đây là đè hết cảm xúc xuống cho tới lúc phát điên lên. tôi có thể gạt toàn bộ cảm xúc sang một bên để xử lí bất cứ thứ gì tôi cho là ưu tiên hơn cảm xúc của tôi lúc ấy, rồi quay lại rồ dại sau cũng được. ít nhất tôi vẫn sẽ đối diện với nó, sớm hay muộn. còn bây giờ nó cực đoan hẳn đến đoạn tôi bóp nát toàn bộ cảm xúc rồi vứt sạch, cho tới khi tôi nhìn lại và biết rằng cái đống mà tôi bóp nát ấy chỉ đơn giản giống như một đống giấy vụn bị vo viên rồi thảy vào một cái sọt rác chứ không biến mất. nên khi cái sọt rác đó đầy tới mức tôi không thể ném thêm vào bất cứ thứ gì nữa thì nó đổ ra, và tất cả những tờ giấy ấy bay loạn khắp nơi mà cắt lên người tôi, cũng là đống cảm xúc tôi chọn vứt đi quay lại đổ lên đầu tôi. tôi cảm thấy mình như chết chìm trong khoảnh khắc đống cảm xúc khủng khiếp mà tôi đã bóp chết ấy sống lại và rống lên trong toàn bộ đầu óc, những thứ tôi không thể gọi tên và không muốn gọi tên. bởi trước khi tê liệt thì tôi từng cảm nhận được rất sâu và rất nhiều, tất cả để rồi bản thân đau đớn tới chết đi sống lại, nên tôi thà không cảm thấy gì còn hơn cảm thấy đau đớn vì bất cứ chút cảm xúc nào mà bản thân có.

và tôi cứ vậy mà bóp hết chúng đi. là tôi đã chọn tự diệt cảm xúc của chính mình. huỷ hoại sẽ đem đến khoái lạc, sẽ không còn đau đớn nữa.

apr 28 2025 ∞
apr 29 2025 +